Nhớ Viêt Phương

0
36

Trong những ngày tháng Năm mưa nắng thất thường này, vết đau tấy lên,
trằn trọc không sao ngủ được, thao thức với “
đêm đêm rì rầm trong tiếng đất,
những buổi ngày xưa vọng nói về”. Trong rì rầm tiếng “vọng nói về” ấy, cứ như
lay động trong tôi giọng nói và nét cười của Việt Phương, người đã nằm xuống
cũng trong tháng Năm này cách nay bốn năm. Sao vào lúc này lại càng nhớ Việt
Phương càng muốn nghe giọng nói ấm áp và đầy tự tin trình bày những vấn đề lý
luận thật súc tích và minh triết

Xem thêm: Tương lai, Nhớ Viêt Phương( Mênh mông thế sự để gió cuốn đi, số 109)